Khoa Tran
My story begins with childhood memories in Vietnam… standing in the middle of the footboard of a baby-blue Vespa going home from elementary school with my dad driving and my mom in the back. The Saigon traffic drifted into the sunset, the air cooling down, as I tried hard to visualize everything into my little head, not knowing how many more times I will have this view, but it was surely to end. Then there was the memory of me, my mom, and dad walking along the Saigon riverfront in the evening. The street food vendors here and there along the way. The savory fragrance of dried squid toasting over glowing charcoal grills intermingled deliciously with the night, the city noise, and the lights of the cargo ships on the river, with hints of jasmine wafting in between. Another memory of stopping along a rural road with my family, stepping onto the red, packed earth. Light rain began to fall. The air gradually filled with the humid scent of tropical rain mixed with dry earth and foliage. I can’t describe it, but I think you would know it. It was just for a few minutes, along an unexceptional, lightly-traveled, rural road lined with rice paddies. But I don’t know why, to this day, I still long for that scent, on that road, just one more time. I was born in Saigon a lifetime ago. It didn’t seem to be too long after that, that lifetime ended. All that’s left are lingering memories from a young refugee, from a place too far ago.
I don’t think the rebirth was much different from the first time, symbolically speaking. Emerging cold, dazed, possessing nothing, blinded by the sudden, abrupt introduction into a confusing, unfamiliar place, not comprehending what people were saying, not knowing for sure if whoever there was good, but hoping for the best. As it turned out, most were good, but some weren’t happy with us amongst the congregation. Moved from a rural small town to a city small town. Developed good childhood friends. Grew up. Many good memories - most of the time, but some not so much. When young, life can be simple because the bubble is small. Growing up, as boundaries expand, the bubble bursts. I realized that beyond the bubble, racism, bigotry, hate, rejection were just waiting for me to be old enough to feel them more profoundly. The suffocation was intolerable as college came to a close. There is a point when one realizes that there are risks that one can choose to take and there are risks that one must take. My parents understood the desperation of the latter to make the refugee journey to the United States. I understood the desperation of the latter to make the refugee journey in the United States.
Perhaps like other alienated young persons of similar circumstance, I went to find answers to questions I didn’t know how to phrase. I went in search of Gold Mountain. "Go West, young man". And in the land of milk and honey, lo and behold, I struck it rich. There were nuggets! There, sisters and brothers from different mothers with open arms and asking, “have you eaten”? People widely speaking the mother tongue that I was desperately clinging to. Walking through a door, any door, without expectations of stares, or glares. Late nights, bonding over warm sake, chilled sake, unfiltered sake, and loud group karaoke. Standing, blending into the multiverse of the City and contentedly thinking, “I don’t want to leave”. Finding comfort in one’s skin, in one’s name, and of one’s place in the ordinariness of an ordinary day. Then, I realized that I couldn’t just ask for the answers to those questions I didn’t know how to phrase. The answers had to be breathed and lived.
And here we are. Back to the city small town beyond the rural small town from which I rebirthed. The refugee experience can teach you, if you were paying attention, that there are responsibilities and duties in life. And my journey to Gold Mountain taught me that these responsibilities and duties are not debts or burdens, but they’re the same responsibilities, duties, and sacrifices that delivered me to sanctuary and a chance at a second life.
So here I am, telling my personal story, my Vietnamese American story, and my refugee story. I think if you’re able to make it through a story of loss, alienation, and adversity, and if you can find your Gold Mountain, you can gain greater clarity of yourself, of your determination, and of the insights to truly appreciate someone else's story.
Câu chuyện của Khoa
Câu chuyện của tôi bắt đầu từ những kỷ niệm tuổi thơ ở Việt Nam… đứng giữa ván chân của chiếc Vespa màu xanh trẻ con đang trên đường từ trường tiểu học về nhà do bố tôi lái và mẹ tôi ngồi phía sau. Xe cộ Sài Gòn chìm dần trong ánh hoàng hôn, không khí dịu dần, tôi cố gắng hình dung mọi thứ trong trí bé nhỏ của tôi, không biết còn được chứng kiến cảnh tượng này bao nhiêu lần nữa nhưng chắc chắn là nó sẽ chấm dứt. Rồi nhớ lại hình ảnh xa xưa của tôi, bố, mẹ dạo bước dọc bờ sông Sài Gòn vào buổi chiều. Những người bán thức ăn trên vỉa hè đây đó dọc bên đường. Mùi thơm của mực khô nướng trên bếp than hồng đỏ rực hòa với mùi thơm của màn đêm, với tiếng ồn ào của thành phố và ánh đèn của các con tàu chở hàng trên sông, với mùi hương thoang thoảng của hoa nhài. Một kỷ niệm khác khi cùng gia đình dừng chân trên con đường quê, bước chân trên nền đất đỏ khô cứng . Mưa nhỏ bắt đầu rơi. Không khí dần dần tràn ngập mùi ẩm ướt của cơn mưa nhiệt đới hòa lẫn với đất và lá khô. Tôi không thể diễn tả điều này được, nhưng tôi nghĩ là bạn sẽ hình dung được. Nó chỉ diễn ra trong vài phút, dọc theo một con đường nông thôn bình thường, ít người qua lại, một con đường quê giữa những cánh đồng lúa. Nhưng không hiểu sao, cho đến ngày nay, tôi vẫn khao khát mùi hương đó, trên con đường đó, chỉ một lần nữa thôi. Tôi sinh ra ở Sài Gòn đã lâu rồi. Nhưng dường như sau đó không bao lâu, kiếp sống đó đã chấm dứt. Tất cả những gì còn lại là những ký ức lảng vảng trong tiềm thức của một người tị nạn trẻ tuổi, từ một nơi xa xôi.
Theo nghĩa bóng thì tôi không cho là tái sinh có nhiều khác biệt với lần đầu ta được sinh ra. Lạnh lùng, choáng váng, chẳng có gì, mù quáng vì bất ngờ bị đưa vào một nơi xa lạ, lúng túng, không hiểu người ta nói gì, không biết chắc ở đó có một ai tốt không, nhưng chỉ mong là mọi sự đều được tốt đẹp. Hóa ra, hầu hết đều tốt, nhưng một số người trong hội thánh không hoan nghinh ta. Chuyển từ một thị trấn nhỏ ở nông thôn đến một thị trấn nhỏ ở thành thị. Làm bạn tốt với các trẻ thơ khác. Lớn lên, hầu hết - nhiều kỷ niệm đẹp, nhưng một số khác thì không đẹp lắm. Khi còn bé, cuộc sống đơn giản vì bong bóng nhỏ. Khi lớn lên, ranh giới mở rộng, bong bóng vỡ. Tôi nhận ra là bên ngoài bong bóng, có sự phân biệt chủng tộc, cố chấp, căm ghét, không được chấp nhận đang chờ tôi đủ lớn để cảm nhận chúng một cách sâu sắc hơn. Sự ngột ngạt không thể chịu đựng được khi đại học sắp kết thúc. Sẽ có lúc người ta nhận ra là có những rủi ro mà họ có thể lựa chọn và có những rủi ro mà họ phải chấp nhận. Cha mẹ tôi hiểu nỗi tuyệt vọng của hạng người sau này khi thực hiện cuộc hành trình tị nạn sang Hoa Kỳ. Tôi hiểu sự tuyệt vọng của hạng người sau này khi họ thực hiện cuộc hành trình tị nạn tại Hoa Kỳ.
Có lẽ giống như những người trẻ tuổi bị xa lánh khác với hoàn cảnh tương tự, tôi đi tìm câu trả lời cho những câu hỏi mà tôi không biết diễn đạt như thế nào. Tôi đã đi tìm Núi Vàng. “Chú em ơi, hãy đi về phía Tây ”. Và ở vùng đất tràn đầy sữa và mật ong này, tôi đã trở nên giàu có. Bắt được vàng! Ở đó, các anh chị em khác mẹ đã dang rộng vòng tay hỏi thăm “đã ăn cơm chưa”? Rất nhiều người nói tiếng mẹ đẻ, tiếng mà tôi đang cố hết sức mình để bám víu. Bước qua một ngưỡng cửa, bất cứ một ngưỡng cửa nào, mà không mong đợi những cái nhìn chằm chằm hoặc lườm nguýt. Đêm khuya, kết bạn bên rượu sake ấm, rượu sake ướp lạnh, rượu sake không lọc và nhóm karaoke ồn ào. Đứng lên, hòa mình vào đa vũ trụ của Thành phố và nghĩ một cách mãn nguyện: “Tôi không muốn rời khỏi nơi đây”. Tìm thấy hạnh phúc trong tình thế của mình, với tên tuổi của mình và vị trí của mình trong những sự việc bình thường
của một ngày bình thường. Sau đó, tôi nhận ra là tôi không thể chỉ hỏi câu trả lời cho những câu hỏi mà tôi không biết diễn đạt. Câu trả lời phải là thở và sống.
Và bây giờ. Trở lại thị trấn nhỏ ở thành thị xa hơn thị trấn nhỏ ở nông thôn, nơi tôi tái sinh. Trải nghiệm của người tị nạn có thể dạy cho bạn, nếu bạn chú ý, là có những trách nhiệm và nghĩa vụ trong cuộc sống. Và cuộc hành trình đến Núi Vàng đã dạy cho tôi là những trách nhiệm và nghĩa vụ này không phải là nợ nần hay gánh nặng, mà chính là những trách nhiệm, nghĩa vụ và sự hy sinh đã đưa tôi đến thánh địa và cơ hội có được cuộc sống thứ hai.
Vì vậy, tôi kể lại câu chuyện cá nhân của tôi, câu chuyện người Mỹ gốc Việt và câu chuyện người tị nạn của tôi. Tôi nghĩ nếu bạn có thể vượt qua câu chuyện về sự mất mát, xa lánh và nghịch cảnh, và nếu bạn có thể tìm thấy ngọn Núi Vàng của mình, bạn có thể hiểu rõ hơn về bản thân mình, về sự quyết tâm và những hiểu biết sâu sắc để thực sự cảm kích câu chuyện của người khác.